Tôi lặng lẽ hỏi Lam Ninh, ở trong mắt nàng thì hai con quỷ nhỏ này là quỷ tốt hay là quỷ xấu. Lam Ninh cười nói, những con quỷ đói bình thường thì đều là quỷ xấu, nhưng mà hai đứa nó đã ở trong chén gạo trên bàn thờ phật này được hai năm, cũng đã có hai năm Phật duyên, hồn đã được đến trình độ tinh lọc nhất định, nói một cách nghiêm túc thì hai con này chắc là quỷ tốt.
Tôi gật gật đầu, nếu là quỷ tốt, như vậy hiện tại liền không thích hợp ở chỗ này nữa, bộ xương khô kia đã bị phát hiện, tất cả quỷ hồn đều bị tiêu diệt sạch sẽ, nếu hai đứa chúng nó cứ tiếp tục ở lại nơi này, nhất định sẽ có nguy hiểm, hơn nữa chúng nó là nhân chứng cho chuyện này, tôi nghĩ rồi sau này chắc cũng sẽ có chuyện cần tới chúng nó, còn có, xem đứa bé lanh lợi kia ánh mắt lập loè, tôi liền đoán được, gia hỏa này nhất định có điều dấu diếm.
Tôi nói với Lam Ninh, hai đứa nó có tư cách đi vào trong cung điện của Giải Trĩ Thần Quân hay không, để tránh né một thời gian trước, nếu có tình huống gì đó thì lại kêu chúng nó ra.
Lam Ninh hơi do dự, nói chuyện này nàng không làm chủ được, phải trở về hỏi Giải Trĩ Thần Quân một tiếng.
Vì thế Lam Ninh hóa thành một đạo bạch quang chạy trở về, hai con quỷ nơm nớp lo sợ mà đứng ở một bên nhìn tôi phát ngốc, chỉ là tôi nhìn ra cái con quỷ bụng bự kia đúng là ngốc thật, mà đứa bé lanh lợi kia hình như là giả vờ.
Tôi nhìn chúng nó, bỗng nhiên có chút tò mò, liền hỏi chúng nó, ở bên trong này sinh hoạt như thế nào, cái hạt gạo trắng kia bình thường thì nhìn thấy nhỏ xíu, mà sao bây giờ lại lớn tới như thế, còn có chén nước kia, như thế nào lại to như cái hồ nước vậy.
Con quỷ ngốc kia tất nhiên không trả lời được vấn đề của tôi, đứa bé lanh lợi kia cúi đầu khom lưng nói, kỳ thật sự vật trong thiên hạ này cũng không phân lớn nhỏ, chẳng qua là tương đối mà thôi, hiện tại chúng nó là thể linh hồn, là đặc thù trong thế giới sinh vật, coi như chỉ là một hạt gạo trắng như thế, kỳ thật liền có thể cung cấp nuôi dưỡng vô số thân thể giống như nó vậy.
Đừng nói là một hạt gạo trắng, cho dù là một giọt nước của người vô ý làm rơi xuống, hoặc là cặn đồ ăn trong lúc vô ý làm rơi xuống, đều có thể cho rất nhiều chúng sinh dị giới ăn no uống no, thậm chí có chút quỷ đói không có phúc báo, không thể nào ăn uống những ẩm thực tinh khiết như thế, ngay cả mủ huyết sang tiết đối với chúng nó mà nói đều là thứ tốt, bởi vì chúng nó chỉ có thể ăn những đồ ăn dơ bẩn như vậy, đây là quả báo chúng nó sinh thời làm ác.
Tôi nghe mà thấy đáng sợ, sởn tóc gáy, thật là không thể tưởng tượng được, chúng sinh trong quỷ đói đạo lại còn phải chịu thống khổ như thế, xem ra trong vũ trụ mênh mông này quả nhiên là có tồn tại Thiên Đạo, người làm ác mặc dù sinh thời hưởng phúc, sau khi chết lại phải chịu thống khổ cùng tra tấn, lại càng thêm khổ không nói nổi, đây là thiên lí tuần hoàn, báo ứng khó chịu.
Đang nói chuyện, Lam Ninh bỗng nhiên đi ra, tôi vội hỏi nàng kết quả như thế nào, Lam Ninh nói, Giải Trĩ Thần Quân vốn dĩ không muốn để quỷ quái đi vào quấy rầy, nhưng mà sau khi nghe xong lý do Giải Trĩ Thần Quân cũng tỏ vẻ có thể hỗ trợ, nhưng mà có hai điều kiện, một là thời gian không thể lâu, hai là nếu hai con quỷ này ở bên trong không thành thật thì tùy lúc đều có khả năng sẽ bị xử tử.
Hai con quỷ nghe càng thêm sợ hãi, tôi cười ha hả rồi lặng lẽ nói mấy câu với Lam Ninh, Lam Ninh bừng tỉnh, chớp chớp mắt với tôi, rồi duỗi tay phất một cái, hai con quỷ kia liền giương nanh múa vuốt phi vào trong tay áo nàng.
Lam Ninh làm bộ liền phải trở về, tôi vội ngăn lại nàng nói.
- Đừng nóng vội, các người đi rồi, tôi biết phải trở về như thế nào đây?
Lam Ninh ngạc nhiên nói.
- Công tử, cậu tới nơi này được mà không biết làm sao để trở về hả?
Tôi cười khổ nói.
- Không nói gạt cô, tôi cũng không biết mình tới đây như thế nào, lúc mới bắt đầu tôi tưởng linh hồn cùng ý thức ly thể rồi đi vào nơi này, nhưng nếu là linh hồn xuất khiếu, vậy như thế nào mà cô lại xuất hiện ở đây?
Lam Ninh đi một vòng quanh người tôi, vỗ tay cười nói.
- Công tử, chúc mừng cậu nha, cậu nói đúng, hiện tại cậu cũng không phải linh hồn xuất khiếu, mà là bản thể hóa hình đi vào nơi này, đây chính là bản lĩnh ghê gớm lắm đấy.
Tôi giật mình nói.
- Bản thể hóa hình? Không đến mức đó chứ, chẳng qua tôi chỉ hơi xuất thần một lúc, chẳng lẽ người liền rút nhỏ nhiều như vậy? Còn có, nếu tôi thật là đi tới bên trong cái ly, sao hiện tại nhìn thế nào cũng không nhìn thấy cái ly?
Lam Ninh liếc mắt nhìn tôi một cái thật lâu, mỉm cười nói.
- Công tử, nếu cậu không nghĩ cái ly tồn tại, thì cái ly kia cũng sẽ không tồn tại, đây là pháp thuật cực cao minh, chúc mừng công tử, ở trong lúc vô ý lại tu thành bản lĩnh bậc này.
Tôi có chút hồ đồ, không cho cái ly tồn tại, cái ly liền không tồn tại, cái này là cái phép thuật gì? Lam Ninh thấy tôi không hiểu liền giải thích.
- Công tử ngẫm lại điển cố đạo sĩ Lao Sơn thì sẽ hiểu được ngay thôi.
Đạo sĩ Lao Sơn? Tôi lại càng thêm mơ hồ, lại hỏi nàng, rốt cuộc tôi phải làm gì mới có thể đi ra ngoài được, Lam Ninh quay đầu lại cười nói.
- Công tử nếu có thể tiến vào, tự nhiên là có thể đi ra ngoài, cần gì phải hỏi tôi.
Nói xong thân hình Lam Ninh chợt lóe lên, tức khắc hóa thành một đạo bạch quang bay trở về bên trong túi Càn Khôn bên hông tôi.
Nàng chạy đi mất rồi tôi lại đứng ngây ngốc ở đây, ngẩng đầu mờ mịt nhìn chung quanh, cẩn thận suy tư một chút những lời Lam Ninh vừa nói, lẩm bẩm tự nói.
- Không cho cái ly tồn tại, cái ly liền không tồn tại…… Đạo sĩ Lao Sơn …… Đây là có ý gì?
Lam Ninh nói dường như rất có thâm ý, tôi suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ thông suốt, đơn giản không thèm nghĩ nữa, hiện tại việc cấp bách là chạy đi ra ngoài, tôi lại ngẩng đầu nhìn chung quanh lần nữa, lại nhìn không trung, nhớ tới lời Lam Ninh nói “Công tử nếu có thể tiến vào, tự nhiên là có thể đi ra ngoài”, bỗng dưng như có điều gì lóe lên trong đầu, tôi vội vàng tập trung tinh thần, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào không trung xám xịt.
Nói cũng kỳ quái, lần này tôi tập trung tinh thần nhìn không trung, mảnh không trung kia dại dần dần rõ ràng lên trước mắt tôi, xuyên qua mảnh sương mù xám xịt kia, xuất hiện ở trước mắt tôi là một mảnh bạch quang, còn có…… Trần nhà?
Trong lòng tôi vừa động, vội quay đầu lại xem thử, lúc này lại tương phản với lúc vào, cục đá cùng hồ nước kia càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, tôi nhìn nhìn, bỗng nhiên một trận mơ hồ, trong mắt một mảnh mông lung, ngay sau đó không biết sao, đột nhiên hai chân rơi xuống đất, có người ở bên cạnh đỡ tôi, vài tiếng dồn dập kêu gọi truyền vào trong tai.
- Tiểu Thiên, Tiểu Thiên, cậu đã về rồi…
Tôi lập tức tỉnh lại, mở mắt ra thấy chính mình vẫn còn đứng ở trong phòng, bên cạnh là Thiệu Bồi Nhất đang đỡ tôi, một bên là La tiên sinh, cũng mang vẻ mặt nôn nóng cùng kinh ngạc nhìn tôi, mà trước người, trên bàn thờ Phật, nửa chén nước, nửa ly gạo trắng vẫn còn bày tại nơi đó, tất cả giống như chưa từng phát sinh qua.
Tất cả những chuyện vừa rồi giống như là một giấc mộng.
- Vừa rồi phát sinh cái gì, làm sao mà tự dưng cậu lại biến mất như thế?
Thiệu Bồi Nhất cả kinh nhìn tôi, nhịn không được mà đánh giá tôi từ trên xuống dưới, giống như đang nhìn một con quái vật.
Tôi gãi gãi đầu, thầm nói tôi cũng không biết phát sinh cái gì nữa, nhưng mà mấy lời này không thể nói rõ, tôi chỉ phải giả bộ thành bộ dáng cao nhân đắc đạo, hơi hơi mỉm cười, nói.
- Cái này sao, thiên cơ không thể tiết lộ…
Không nghĩ tới Thiệu Bồi Nhất lại không thuận theo mà không buông tha tôi, cứ theo truy vấn mãi, tôi nhướng mắt, nói với cậu ta.
- Vậy tôi nói với cậu, vừa rồi tôi đi vào trong cái ly cùng với chén gạo trắng kia đấy, cậu có tin không?
Thiệu Bồi Nhất lập tức lắc đầu như trống bỏi, La tiên sinh trừng mắt to như chuông đồng, mà thím Từ tương đối dứt khoát, trực tiếp ngất xỉu.
Xem ra không ai tin tôi nói, tôi cười ha hả, nhún vai, cũng không nói thêm cái gì, nói thật, đừng nói bọn họ không tin, ngay cả bản thân tôi cũng không tin được nữa kìa.
Nhưng mà việc gấp bây giờ là cần phải xử lý bộ xương khô này đã, tôi nghĩ nghĩ, thứ này chỉ có thể đưa đến hai nơi, một là luân hồi các, hai là Phúc Duyên Trai, nhưng mà luân hồi các đã đóng cửa đi mất tiêu rồi, người cũng không biết đi đâu, mà ông chủ Phúc Duyên Trai cũng không ở nhà, tôi đi cũng vô dụng. Cho nên, bây giờ thứ này đúng là một củ khoai lang nóng phỏng tay, để ở đâu cũng có khả năng xảy ra vấn đề.
Tôi gãi gãi đầu, nghĩ nát óc cũng không có biện pháp, cuối cùng chỉ phải đem bộ xương khô bỏ vào túi Càn Khôn, ở chỗ này tạm thời là tương đối an toàn, nếu có người tìm tới cửa, vậy cứ tới tìm tôi đi, còn đỡ hơn đi gây tai họa cho người khác nhiều.
Kỳ thật trong lòng tôi cũng hiểu, rất nhanh sẽ có được đáp án chân tướng của bộ xương khô này, bởi vì vừa rồi tôi đã đưa hai con quỷ nhỏ kia vào nơi ở của Giải Trĩ Thần Quân, phải biết rằng, Giải Trĩ là thần thú cương trực công chính, trên thế giới này ai cũng đừng mơ tưởng nói dối trước mặt nó, cho nên, nếu hai con quỷ kia biết tình huống như thế nào mà không nói cho tôi, Giải Trĩ tự nhiên sẽ có biện pháp làm chúng nó mở miệng……
Vừa nãy tôi cũng nói chuyện này cho Lam Ninh biết.
Sau khi đã sắp xếp tốt tất cả, chuyện trong nhà La tiên sinh cũng coi như hạ màn, quỷ đói đầy nhà đã được dọn sạch sẽ, cũng đã tìm được bộ xương khô trên trần nhà, tin tưởng về sau nhà bọn họ hẳn là sẽ không xuất hiện chuyện gì khác thường nữa.
Mặc kệ lúc trước lão thái thái có tâm địa Bồ Tát như thế nào, nhưng mà mấy con quỷ đói này cũng không phải là thứ gì tốt, cứ ở trong nhà người sống lâu dài, sẽ gây bất lợi cho con người, huống chi lại bị bộ xương khô ảnh hưởng, cho nên, trừ bỏ cũng nên trừ bỏ.
Nhưng La tiên sinh lại không chịu bỏ qua, ông ta nói, cái tên Long lão đại kia dùng loại thủ đoạn này tới đối phó ông ta, đó chính là xé rách mặt, công nhiên muốn chơi hắc, nhưng ông ta cũng không phải ăn chay, muốn chơi hả, vậy chơi tới cùng là được mà.
Tôi khuyên can mãi mới khuyên ông ta được, tôi sợ sau khi chúng tôi vừa ra khỏi đây thì cái tên này sẽ dẫn theo một đám dân công đi tới tìm Long lão đại mà liều mạng, mà Long lão đại là người có thể đối phó hai hiệp với thụ yêu ngàn năm, chỉ bằng một phàm nhân nho nhỏ như ông, còn chưa đủ cho người ta nhét kẽ răng.
Kế tiếp, tôi cùng Thiệu Bồi Nhất liền khỏi nhà họ La, ở trong lòng tôi còn có một đống chuyện phải làm, vị Long lão đại của công ty kiến trúc Long Đằng cho kỳ hạn ba ngày với hộ bị cưỡng chế ở Phúc Duyên Trai đã đến, tôi phải đi xem rốt cuộc người này muốn đối phó Phúc Duyên Trai như thế nào. Còn có, Tư Đồ tiên sinh cứu trị Miêu Nô ra sao rồi, nói sao thì cũng đã được ba ngay rồi, mà đột nhiên ông ta lại chơi trò mất tích. Mà kỳ vọng muốn giải thoát khỏi thống khổ của nhóm cương thi trong cổ mộ, thời gian cho họ câu trả lời chỉ còn hơn ba ngày một chút, tôi phải làm như thế nào mới có thẻ siêu độ cho bọn họ, hiện tại vấn đề này vẫn là một ẩn số.
Sau khi ra cửa mới phát hiện trời đã đầy sao, ước chừng là giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng), một vòng trăng rằm mông lung treo trên không trung, chung quanh là một mảnh hắc ám.
Tôi âm thầm tính toán, trong lòng lại hồi hộp một chút, hôm nay đúng là ngày cuối cùng của tháng.
- Lão Thiệu, chúng ta lập tức đi tới Phúc Duyên Trai nhìn thử một cái đi, tôi phỏng chừng, nếu người nọ muốn động thủ, cũng nên là vào tối nay, chúng ta đừng bỏ lỡ trò hay…
Tôi tính toán một phen, ngẩng đầu nói với Thiệu Bồi Nhất.
Thiệu Bồi Nhất hơi suy tư, ngay sau đó liền đồng ý, vì thế hai chúng tôi cùng nhau bước nhanh chân, đi về mảnh phá bỏ và di dời ở bên cạnh Phúc Duyên Trai ……
Có điều không có người biết, trong lòng tôi lại đồng thời lo lắng một chuyện khác.
Hoặc là nói, đang lo lắng một câu nói.
Nguyệt mãn tắc doanh, trăng khuyết tắc mệt, doanh tắc tất tổn hại, mệt tắc tất thương!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo